“Mi cho ta mượn bờ vai của mi
một lúc có được không?” Nó vừa hỏi vừa ngả đầu vào vai tôi.
“Ta buồn quá, mấy ngày nay bao nhiêu chuyện bực
mình làm ta căng thẳng không sao mà ngủ được”. Nó tâm sự “đến cơ quan, nhìn mặt
lão trưởng phòng mà ta ớn lạnh, đúng là thằng dê già. Con mắt của hắn như muốn
móc tim, gan con nhà người ta ra. Cái đồ tinh tướng ấy, ta ghét cay, ghét đắng”.
Tôi biết, khi bạn tôi vào làm ở cơ quan này, buổi đầu tiên đến nhận việc, nó đã
kể cho tôi nghe về “lão” trưởng phòng, lão hơn nó hai giáp mà luôn miệng bắt nó
gọi bằng “anh” xưng “em”- nghe điếc cả lỗ tai, lão định giở trò “khốn nạn” với
nó nữa chứ, nhưng nó đã ném cho lão cái nhìn khinh bỉ, kiêu hãnh. Lão cay cú
lắm, nhưng không làm gì được nó- vì nó là đứa có chuyên môn cao, không ai có
quyền sa thải nó (ngoài Giám đốc). Lão nuốt nước bọt nguôi ngoai, dung hoà mối
quan hệ giữa lão và nó, nhưng nó tỉnh bơ, “ta nhìn lão không khác gì một đống
phân, người lão đầy nhặng bọ”. Mặt nó nhăn nhó như ngửi thấy mùi hôi thối của
lão. “Cái đồ thối nát, ngồi mát ăn bát vàng, ngồi lê mách lẻo”
“Thế lão ấy làm gì? Công việc của mi có liên quan đến lão đâu mà
mi phải bận tâm? Kệ lão ấy.” Được đà tôi cũng a dua theo cho nó bõ cơn
tức.
“Nói như mi thì đơn giản quá, lão ấy chả làm cái cóc khô gì cả.
Suốt ngày chơi điện tử, chát chít, gọi điện tán phét lung tung. Cái loại đàn ông
đâu mà giỏi buôn chuyện thế không biết. Người ta đi toa lét mà lão cũng để ý.
Đúng là đồ chó má”. Chà! Hôm nay thì nó bực thật rồi, chuyện không đơn giản như
tôi nghĩ rồi. Mấy ngày trước, tôi có ghé thăm nó ở cơ quan, tôi không thấy lão,
mà cũng không thấy bạn tôi nói gì đến lão cả. Chẳng lẽ…
“Cái thằng dê cụ ấy, hắn giả vờ ốm mấy ngày liền để mọi người
đến nhà hỏi thăm lão”.
“Vậy là mi cũng đi thăm đúng không nào?”
“Trời! Còn lâu, hắn có chết nằm đấy cũng không bao giờ ta
đến”.
“Ừ, thế thì có gì đâu phải bực mình chứ? Bực mình là chóng già,
mất hết nét thanh xuân đấy?” Tôi an ủi nó để nó bớt giận. Lúc này nhìn mặt nó
thật tang thương.
“Thằng cứt ấy nói với mọi người rằng, ta đã phải lòng lão, thế
mới cay cú chứ?”
“Hả, mi phải lòng lão ấy? Nhìn mi đi với lão như hai bố con ấy.
Ta có nghe nhầm không đấy?” Nó nhổm dậy, hai tay chống cằm, vuốt nhẹ mái tóc ra
sau. Bầu trời đêm thật yên bình, những vì sao lấp lánh, gió se lạnh. Nó nói
trong mơ hồ “giá như giờ anh ấy về, ta cho lão mất mặt luôn”.
Tôi biết nó nhắc đến ai rồi- bạn trai nó. Hiện tại, anh đang
công tác ở nước ngoài chưa hết phép để về bên nó. Trước khi đi, anh bảo nó đợt
ngày anh về, anh sang đó không thể liên lạc về cho nó được, có nhớ, hãy để nỗi
nhớ trong lòng. Một năm nay, nó cũng không hay tin gì của anh, nhưng nó tin là
anh sẽ về bên nó. Ở cơ quan không ai biết nó đã có bạn trai, họ thường gán ghép
nó với người nọ, người kia. Nó coi như không nghe thấy gì, mặc kệ, họ thích trêu
đùa thế nào cũng được. Nó chỉ cần có anh thôi. Nhưng gán ghép nó với lão trưởng
phòng là không xong với nó. Nó sẵn sàng “nạp đạn” bắn ra cho một tràng về đạo
lý.
Thế mà, mấy hôm lão giả ốm, chính miệng lão lại tuôn ra những
lời như thế. Nó không điên lên mới là lạ.
“Mi định xử lý lão ấy thế nào?” Tôi cổ vũ thêm “có cần ta giúp
gì không? Mà mi chanh chua như thế làm gì nhỉ? Lão ấy nói vậy thì kệ lão ấy. Mày
giả điếc đi”.
“Ừ, mi nói đúng, tự dưng ta lại trút buồn bực vào mình, đúng là
ta ngốc thật”… Nói mỉm cười “chuyện của lão ấy đúng là cục c.. ứ..t dài vô
tận”.
Một buổi chiều se lạnh, nó gọi điện báo tin, bạn trai nó đã về
nước. Nó và bạn trai nó đến cơ quan giới thiệu với
mọi người và coi đó là niềm xỉ nhục đối với lão trưởng phòng. Nó cười mãn
nguyện.