Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Hạnh phúc và chờ đợi!

“Mi cho ta mượn bờ vai của mi một lúc có được không?” Nó vừa hỏi vừa ngả đầu vào vai tôi.
“Ta buồn quá, mấy ngày nay bao nhiêu chuyện bực mình làm ta căng thẳng không sao mà ngủ được”. Nó tâm sự “đến cơ quan, nhìn mặt lão trưởng phòng mà ta ớn lạnh, đúng là thằng dê già. Con mắt của hắn như muốn móc tim, gan con nhà người ta ra. Cái đồ tinh tướng ấy, ta ghét cay, ghét đắng”. Tôi biết, khi bạn tôi vào làm ở cơ quan này, buổi đầu tiên đến nhận việc, nó đã kể cho tôi nghe về “lão” trưởng phòng, lão hơn nó hai giáp mà luôn miệng bắt nó gọi bằng “anh” xưng “em”- nghe điếc cả lỗ tai, lão định giở trò “khốn nạn” với nó nữa chứ, nhưng nó đã ném cho lão cái nhìn khinh bỉ, kiêu hãnh. Lão cay cú lắm, nhưng không làm gì được nó- vì nó là đứa có chuyên môn cao, không ai có quyền sa thải nó (ngoài Giám đốc). Lão nuốt nước bọt nguôi ngoai, dung hoà mối quan hệ giữa lão và nó, nhưng nó tỉnh bơ, “ta nhìn lão không khác gì một đống phân, người lão đầy nhặng bọ”. Mặt nó nhăn nhó như ngửi thấy mùi hôi thối của lão. “Cái đồ thối nát, ngồi mát ăn bát vàng, ngồi lê mách lẻo”
“Thế lão ấy làm gì? Công việc của mi có liên quan đến lão đâu mà mi phải bận tâm? Kệ lão ấy.” Được đà tôi cũng a dua theo cho nó bõ cơn tức.
“Nói như mi thì đơn giản quá, lão ấy chả làm cái cóc khô gì cả. Suốt ngày chơi điện tử, chát chít, gọi điện tán phét lung tung. Cái loại đàn ông đâu mà giỏi buôn chuyện thế không biết. Người ta đi toa lét mà lão cũng để ý. Đúng là đồ chó má”. Chà! Hôm nay thì nó bực thật rồi, chuyện không đơn giản như tôi nghĩ rồi. Mấy ngày trước, tôi có ghé thăm nó ở cơ quan, tôi không thấy lão, mà cũng không thấy bạn tôi nói gì đến lão cả. Chẳng lẽ…
“Cái thằng dê cụ ấy, hắn giả vờ ốm mấy ngày liền để mọi người đến nhà hỏi thăm lão”.
“Vậy là mi cũng đi thăm đúng không nào?”
“Trời! Còn lâu, hắn có chết nằm đấy cũng không bao giờ ta đến”.
“Ừ, thế thì có gì đâu phải bực mình chứ? Bực mình là chóng già, mất hết nét thanh xuân đấy?” Tôi an ủi nó để nó bớt giận. Lúc này nhìn mặt nó thật tang thương.
“Thằng cứt ấy nói với mọi người rằng, ta đã phải lòng lão, thế mới cay cú chứ?”
“Hả, mi phải lòng lão ấy? Nhìn mi đi với lão như hai bố con ấy. Ta có nghe nhầm không đấy?” Nó nhổm dậy, hai tay chống cằm, vuốt nhẹ mái tóc ra sau. Bầu trời đêm thật yên bình, những vì sao lấp lánh, gió se lạnh. Nó nói trong mơ hồ “giá như giờ anh ấy về, ta cho lão mất mặt luôn”.
Tôi biết nó nhắc đến ai rồi- bạn trai nó. Hiện tại, anh đang công tác ở nước ngoài chưa hết phép để về bên nó. Trước khi đi, anh bảo nó đợt ngày anh về, anh sang đó không thể liên lạc về cho nó được, có nhớ, hãy để nỗi nhớ trong lòng. Một năm nay, nó cũng không hay tin gì của anh, nhưng nó tin là anh sẽ về bên nó. Ở cơ quan không ai biết nó đã có bạn trai, họ thường gán ghép nó với người nọ, người kia. Nó coi như không nghe thấy gì, mặc kệ, họ thích trêu đùa thế nào cũng được. Nó chỉ cần có anh thôi. Nhưng gán ghép nó với lão trưởng phòng là không xong với nó. Nó sẵn sàng “nạp đạn” bắn ra cho một tràng về đạo lý.
Thế mà, mấy hôm lão giả ốm, chính miệng lão lại tuôn ra những lời như thế. Nó không điên lên mới là lạ.
“Mi định xử lý lão ấy thế nào?” Tôi cổ vũ thêm “có cần ta giúp gì không? Mà mi chanh chua như thế làm gì nhỉ? Lão ấy nói vậy thì kệ lão ấy. Mày giả điếc đi”.
“Ừ, mi nói đúng, tự dưng ta lại trút buồn bực vào mình, đúng là ta ngốc thật”… Nói mỉm cười “chuyện của lão ấy đúng là cục c.. ứ..t dài vô tận”.
Một buổi chiều se lạnh, nó gọi điện báo tin, bạn trai nó đã về nước. Nó và bạn trai nó đến cơ quan giới thiệu với mọi người và coi đó là niềm xỉ nhục đối với lão trưởng phòng. Nó cười mãn nguyện.

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Sao đổi ngôi

Thành phố vốn nổi tiếng ồn ào và náo nhiệt đã tạm thời yên lặng. Thỉnh thoảng còn mấy gã "bợm rượu" khuya mà thôi. Nó lang thang mà không biết đi đâu về đâu. Cuộc sống sao mà bất công- nó tự nhủ.
Bố nó là kỹ sư cầu đường, hiền lành, chất phát hết mực thương yêu vợ con. Mẹ nó là giáo viên dạy cấp 2. Nếu như không có vụ tai nạn định mệnh kia thì ... có lẽ....Nó đưa tay lau nước mắt không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Giờ đây, nó chỉ biết dồn tất cả tình thương cho ông- người mà nó rất quý trọng. Sau vụ tai nạn đó, mẹ nó không còn dành tình yêu cho bố nữa.
Gần 1 tháng nay, công ty đang triển khai dự án, nó thường xuyên phải ở lại công ty để hoàn thành công việc. Nó chỉ được "gặp" bố nó qua điện thoại, qua lời kể của mẹ nó. Nó thực sự không yên tâm về bố nó 1 chút nào. "Giá như giờ này thằng Tân còn ở nhà thì đỡ bao nhiêu- Em trai nó đang đi công tác ở Canada". Nó thấy ruột gan cồn cào, đứng ngồi không yên, nó đành bỏ dở công việc, lững thững ra về. Khuya thế này không biết còn quán xá nào mở cửa không. Nó muốn mua đồ ăn khuya cho bố nó.
Căn nhà vốn đã yên lặng giờ đây lại càng tĩnh mịch hơn. Nó nhẹ nhàng từng bước vào phòng bố nó. Căn phòng tối om, không bật đèn ngủ như mọi khi, nó lấy làm kinh ngạc. Sở thích của bố mẹ từ xưa, ngủ bao giờ cũng để đèn ngủ mà. Nhìn gương mặt hốc hác của ông, nó thấy cay cay ở sống mũi, nó đưa tay lau nước mắt, nắm tay ông rồi nó bước ra ngoài. Nó lang thang trên lầu 2. Bất giác tiếng rì rầm nó bước nhẹ sang phòng mẹ. Nó không tin vào tai mình nữa. Tiếng rì rầm và tiếng rên truỵ lạc phát ra từng phòng mẹ nó. Nó lấy làm lạ, từ hồi nó có mặt trên cuộc đời này, chưa một lần bố hay mẹ nó xem những băng đĩa kinh tởm ấy. Mà nó mới vắng nhà gần 1 tháng nay thôi. Không lẽ... Nó rón rén áp sát tai vào tường. Nó muốn lịm người đi, tiếng rên đó không phải là từ băng đĩa mà là tiếng mẹ nó, hình như còn có cả tiếng người đàn ông nữa. Nó không muốn tin vào tai mình, lao xuống cầu thang. Đột ngột, nó dừng lại... Nó đến bên phòng mẹ nó, cửa phòng mẹ nó không khoá trái. Nó đẩy nhẹ, nhưng không ai để ý đến nó. Nó bật điện lên... Nó không tin vào mắt mình nữa, trước mắt nó là cảnh mẹ nó và.........bạn trai nó đang ân ái với nhau. Nó ngặt đắng trong cổ họng, đôi mắt nó rực lửa trước sự lúng túng của mẹ và bạn trai nó. Nó đóng sập cửa và lao ra đường phố.....
Nó như người mộng du, tiếng quát của bác xe ôm làm nó giật mình "định tự tử à". Nó choàng tỉnh, ú ớ.... nó ngước mắt lên nhìn.
- Có chuyện gì thế, cháu gái, đêm hôm thế này còn đi đâu.
- Cháu.....
- Trời, con Minh Ngọc phải không....?
- Dạ!
- Bác Vinh đây!
- Bác! bác ơi, con khổ quá
- Nào, kể bác nghe, đêm hôm ra đường làm gì, mặt bất thần vậy. Lâu quá rồi bác không gặp ba con.....
Nó kể hết chuyện gia đình nó cho bác Vinh nghe.
- Không được khóc, vững tâm lên con. Đi, bác con ta về nhà.
Đã lâu lắm rồi, nó mới gặp lại đồng nghiệp của ba nó. Bác Vinh- người tài xế đắc lực của ba nó- bác bị tai nạn trên đường đón khách của công ty. Từ hồi ba nó bị tan nạn đến giờ cũng không ai biết mà liên lạc với bác. Lúc ấy nó còn nhỏ không để tâm đến chuyện này. Gặp được bác nó như gặp được "quý nhân".
Ba nó tỉnh giấc, vui mừng gặp lại người tài xế năm nay. Người bạn hữu năm xưa của ba nó. Hai người ôm choàng nhau, ríu rít hỏi han như con nít.
- Con gái, sáng nay con không đi làm à!
- Ba! Ba tỉnh ngủ rồi à! Con hoàn thành việc rồi nên xin nghỉ mấy ngày ở nhà với ba- Nó nói dối.
Ba còn nhận ra ai đây không? Nó quay sang hỏi ba.
- Có chứ, anh Vinh. Cơn gió nào đưa anh đến bên tôi thế này...? Ông nói trong niềm vui sướng.
Từ ngày ba nó bị tai nạn đến nay, ba nó ít có người tâm sự, bầu bạn ngoài nó và thằng Tân. Nó nhìn thấy đôi mắt vui sướng của ba nó. Có lẽ từ rất lâu rồi. Và lần đầu tiên nó cảm thấy ba nó ăn sáng ngon như vậy khi bác Vinh cho ăn. Nó vui sướng khi nhìn thấy cảnh đấy- giá như bàn tay mẹ cũng ấm nồng như bàn tay bác Vinh- nó thấy đắng cổ họng nhớ lại chuyện đêm qua. Nó và bác Vinh đã thống nhất với nhau là không được nói gì với ba nó. Chính bác Vinh và nó sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này. Nó đặt niềm tin vào bác Vinh.
Nó gõ cửa phòng mẹ, nhưng mẹ nó đã đi làm rồi. Sáng nay, nó muốn được yên vui bên ba, nó tắt điện thoại cùng bác Vinh đẩy xe ba nó đi dạo trong công việc.
Hai ông bạn già lâu ngày không gặp, có biết bao chuyện tâm sự. Nó thấy gương mặt của ba nó đã thay đổi nhiều khi gặp bác Vinh.
- Ba và bác cứ từ từ rồi nói. Đợt này bác Vinh sẽ ở lại với ba mà.
- Sao?
- Bác ở lại chăm sóc ba con nhé, chúng con không thể làm tốt bằng bác đâu.
- Con không chê bác già cả ốm yếu hả, tốn kém hơn thuê người ngoài.
- Sáng nay con đã điện cho bác gái rồi, chiều tối nay con đón bác gái sang nhà con. Đến khi nào anh Hải về rồi tính tiếp.
- Trời... con... bác Vinh hết nhìn nó lại quay sang nhìn ba nó.
Ba nó khẽ gật đầu
Giờ đây, gánh nặng trên vai nó không phải là kinh tế gia đình mà là tình cảm gia đình. Nó và bác Vinh phải sớm giải quyết vụ này cho yên ấm.
Như đã hứa, nó đón bác Vinh gái về ở cùng nhà nó. Đã lâu lắm rồi, gia đình nó chưa quây quầy đông đủ như vậy. Thỉnh thoảng, mẹ nó nhìn trộm nó, nó không biểu hiện tức giận gì nên bà cũng yên tâm. Phải gọi điện báo tin cho thằng Tân mới được.
- Còn người nữa cũng cần báo tin vui này.
- Ai hả ba? Nó ngạc nhiên hỏi.
- Thằng Hải chứ còn ai, "cướp" ba má nó sang đây không cho nó biết là thế nào...?
Nó ngượng ngùng- Kìa ba....!
Và cũng ngay tối đó, khi ba nó đã ngủ ngon giấc, bác gái cũng đã về phòng. Nó gọi điện cho bạn trai nó- Hoàng và mẹ nó. Giờ đây, tất cả đang chờ sự tha thứ của nó. Nó sẵn sàng tha thứ cho mẹ nó nhưng còn Hoàng.....tất cả đã quá muộn.
Thấm thoắt, đã đến ngày thằng Tân về nước. Gia đình càng thêm vui vẻ và hoà thuận hơn. Bên cạnh chị em nó bây giờ là 2 cặp cha mẹ hạnh phúc. Giờ đây, nó không cho phép mình làm việc quá sức ở công ty nữa. Nó cố gắng về nhà đoàn tụ với gia đình và các tối nó đều có hẹn. Con tim yêu của nó đã được đền đáp bằng tình yêu của Hải. Nó hồi hộp đọc tin nhắn của Hải qua mail, messenger,....

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Đừng đánh cắp tuổi thơ của bé

- “Hạnh Nguyên phải không em?”
- “Ủa? Chị… chị vào đây hồi nào?”. Tôi hết sức ngạc nhiên vì gặp chị ở trong này. Chị từng bảo, chị yêu miền bắc, chị thích khí hậu miền bắc, chị thích mùa đông ở Miền bắc- mùa hạnh phúc, mùa yêu…!
- “Ừ! Chị mới vào”. Chị quay sang bé Tường Vi “Con có nhớ cô nào không?”
- “Dạ, có ạ! Cô Hạnh Nguyên, cô hay gọi điện cho mẹ con mình đúng không ạ?” quay sang tôi “Con chào cô Hạnh Nguyên ạ!”.
- “ Cô chào Tường Vi! Chà, lớn quá rồi!”. Tôi xoa đầu Tường Vi- cô bé có gương mặt thật đẹp- trắng hồng, rất đáng yêu.
- “Anh Toàn đâu mà để 2 mẹ con đứng ở đây?”
- “Chị và Tường Vi vào đây thôi…!” Nét mặt chị thoáng buồn. Lúc này, tôi mới ngắm kỹ gương mặt chị, nó xanh xao và gầy đi rất nhiều, mắt chị trũng xuống, thâm quầng. Không giống chị của 2 năm về trước- má đỏ hây hây, nét mặt đoan trang, thuỳ mị đẹp như tên của chị (Đoan Trang). Gia đình chị là mơ ước của biết bao người (trong đó có tôi). Anh Toàn- một doanh nhân thành đạt, giàu nghị lực, đẹp trai, ga lăng, tâm lý, giàu có, thương yêu vợ con. Còn chị- một phụ nữ hiền lành, con nhà gia giáo, có tâm và có đạo, công việc ổn định, thu nhập khá. Gia đình chị nhiều năm được bình chọn là gia đình Việt kiểu mẫu…
Mới có 2 năm không gặp, chị đã già đi rất nhiều, mái tóc dài đen lánh đã được thay bằng mái tóc ngắn, làm xoăn, nhuộm vàng, gò má trũng xuống, mắt chị đượm buồn, khoé mắt đã có nhiều nếp nhăn. Vậy mà, chị đã dấu tôi 2 năm qua. Mỗi khi gọi điện cho chị, chị cười lớn lắm mà: “Chị vẫn ổn, anh Toàn rất thương yêu và chiều mẹ con chị, chị hạnh phúc em ạ!”…..
- “Em rảnh không, vào đây uống nước với mẹ con chị nhé!” Chị chỉ vào quán cafe bên đường.
- “Vâng ạ! Hôm nay em rảnh”. Tôi, chị và bé Tường Vi vào quán.
- “Cuộc sống của em hiện nay thế nào? Định khi nào thì lấy chồng?” Chị hỏi tôi và nhìn xa xăm, tay khuấy li nước cam.
- “Em cũng bình thường, còn chuyện chồng con ư…. giờ em không tính đến nữa… hihi”. Tôi cười ngượng. Sau khi xa Hà Nội, tôi đã bỏ lại sau lưng một mối tình êm, đẹp. Để rồi vào đây, sống một cuộc sống đơn độc, vô vị, nhạt nhẽo.
- “Ừ, lấy chồng muộn đỡ khổ em ạ! Đàn ông năm, bảy lá gan/ Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người”. Chị vừa nói, vừa lấy khăn tay lau nước mắt. Chẳng lẽ chị và anh Toàn ….?
- “Phụ nữ chịu thiệt thòi vậy đấy, nghĩ đến cảnh lấy chồng mà em ngán đến tận cổ”.
- “Lấy chồng, nhiều chuyện phức tạp lắm em ạ! Chị và anh Toàn đã ly thân gần 1 năm nay rồi.”
- Sao?
- “Ừ! Thế đấy, trong những năm sống cùng chị, anh ấy đã có “bồ”. Có từ lâu rồi, lúc đầu chị nghĩ cô bé đó là nhân viên của anh- nó làm ở công ty của anh mà- nó cũng hay đến nhà chị chơi và rất thân với bé Tường Vi. Vậy mà không ngỡ…. bữa đó, chị đi làm để quên tập tài liệu ở nhà, chị về lấy thì….Chị chết lặng người đi, vì nhìn thấy cảnh….” chị bật khóc, thở dài: “Lúc chị hạnh phúc nhất cũng là lúc chị đau đớn nhất, chị thấy mình bị xúc phạm…”
- “Mẹ ơi! Mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà, Tường Vi không bỏ mẹ như ba Toàn đâu”. Mới có 7 tuổi, vậy mà bé Tường Vi “ăn nói như người lớn”, nó xoa mặt chị, lấy khăn lau nước mắt chị.

- “Hiện nay, chị và bé Tường Vi ở đâu?” Cuộc sống của 2 mẹ con chị thế nào?
- “Chị vẫn ở ngôi nhà đó với bố mẹ anh ấy”.
- “Bố mẹ anh Toàn?” chị gật đầu không trả lời tôi. Thật là khó hiểu, vợ chồng ly thân mà lại sống với bố mẹ chồng là thế nào? Phức tạp quá…! Tôi được biết, bố mẹ anh Toàn rất yêu quý con dâu, 2 bác từng bác: “Thằng Toàn thật hạnh phúc vì lấy được Đoan Trang…- một đứa con gái hiếu thảo, hiền dịu, sống biết điều…!” Có lẽ, vì thế mà 2 bác không muốn xa chị và bé Tường Vi chăng?
- “Bố mẹ anh Toàn không chấp nhận anh lấy cô bé kia. Hai bác rất thương chị. Mẹ anh bảo: “Hồng nhan bạc phận con ạ, cái số của con nó vậy rồi, thôi, đừng buồn, con còn có bố mẹ mà, bố mẹ không bao giờ bỏ 2 mẹ con con đâu…!”. Chị cũng may là được bố mẹ chồng yêu chiều. “Chị coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ chị đấy!”
“Anh Toàn vẫn thường xuyên gọi điện cho chị, bé Tường Vi không muốn nghe điện cũng không muốn gặp anh, chị đâu có muốn như thế, chị sợ- nhưng…. anh đã làm tổn thương tình cảm của nó dành cho anh và cô bé kia. Anh Toàn không lấy cô bé kia mà chỉ…Anh nói “anh không xứng đáng em, những gì em ban tặng cho anh, anh đã vô tình đánh mất rồi, anh là người có lỗi…”
- Bây giờ ý chị thế nào? Em thấy anh Toàn vẫn còn yêu thương chị nhiều lắm! Đàn ông mà chị! Bỏ qua được thì nên bỏ qua cho anh ấy chị ạh! Trên đời có mấy ai là không có sai lầm đâu. Âu cũng là số phận chị ạh!
- Chị… chị mệt lắm rồi, con người chứ có phải sỏi đá đâu, anh ấy đã “vất” đi rồi làm sao “nhặt” lại được nữa.
- Không lẽ, chị định để tuổi thơ của bé Tường Vi bị “đánh cắp” ư? Tôi quay sang bé Tường Vi: “Con rất nhớ ba đúng không nào?” Bé cúi mặt không trả lời tôi, tôi biết bé thích gọi tiếng “ba” lắm chứ!
- Ừ! Sau chuyến đi này, chị sẽ suy nghĩ lại.
- Chị! Chị đừng buồn chị nhé! Hạnh phúc trong tay biết là mong manh, nhưng mong manh vẫn là hạnh phúc- đó là mái ấm gia đình chị ạ!

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Nỗi lòng

Tôi ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn vào khoảng không vô tận. Chưa bao giờ tôi lại cảm giác trống vắng, mơ hồ, nén tiếng thở dài, tự nhủ: "Khuyên à! Mi không được để trái tim mình rung động nữa nhé!"
3 năm qua. Trái tim yêu của tôi đã đóng băng. Nhiều lần, tôi đã định mở lòng mình với mọi người, nhưng khó quá... có lẽ niềm tin ở đàn ông không còn nữa.?????
Những tháng năm chờ đợi anh là những tháng ngày thật buồn và cô quạnh. Những năm tháng ấy đã cướp đi của tôi tiếng cười, sự vô tư, hồn nhiên, nụ cười duyên dáng,.....
Khi còn ngồi trên ghế giảng đường Trung cấp. Tôi là tâm điểm của lớp, là cầu nối cho biết bao nhịp cầu tình bạn. Bao gã si tình đã ngỏ lời làm quen- cuối cùng tôi chọn anh- một người đàn ông khiêm nhường, trầm tính. Anh không đẹp trai, không ga lăng nhưng mỗi khi ở bên anh, cảm giác thật bình yên và hạnh phúc.
Khi yêu, cũng như biết bao người con gái khác, mong được người yêu quan tâm, săn sóc. Ở bên anh, tôi hồn nhiên tinh nghịch, bạn bè và đồng nghiệp của anh rất quý tôi. Anh hãnh diện với bạn bè là đã chinh phục được trái tim của tôi. Tôi tin và yêu anh bằng cảm tấm lòng. Tôi biết, anh là con người của công việc, tôi tôn trọng anh cũng như công việc của anh và giúp anh thực hiện ước mơ của mình "Khuyên à! Anh rất yêu và tôn trọng tình cảm em dành cho anh, nhưng anh yêu công việc của anh. Những lúc công việc bộn bề, anh không thể quan tâm đến em, em hiểu anh chứ. Anh cần sự nghiệp nhưng anh cần em..." ......."anh yêu máy tính hơn yêu em..... lúc đó em đừng rời xa anh nhé! đừng ruồng bỏ anh, em nhé!...."
Những ngày cuối tuần, từng đôi uyên ương tay trong tay dạo bước trong công viên hay trên đường phố, lòng se lạnh, tôi nhớ anh da diết. Đôi khi tôi rất muốn hờn giận, làm lũng với anh nhưng......thời gian chúng tôi ở bên nhau quá ít...anh đi làm rồi tối học văn bằng hai...
Tôi ra trường và đi làm, công việc đã chiếm hết thời gian trong tôi, lúc này tôi và anh chỉ còn liên lạc qua mail, chat, điện thoại, ....cũng có khi 2 hoặc 3 tháng mới gặp nhau 1 lần.....nhưng chúng tôi luôn hướng về nhau, tôn trọng nhau.
Rồi công ty cử anh đi công tác ở Nhật 3 năm. Ngày anh đi, tôi buồn, nén nước mắt trong lòng tiễn anh ở phi trường. Bao nhiêu nhớ mong, yêu thương anh mang sang nước bạn: "Em đợi anh nhé! Anh sẽ về bên em sớm mà!"
Tôi đã có những tháng năm mong ngóng, khắc khoải chờ đợi anh. Anh hứa, khi sang đến nơi, anh sẽ gọi điện về cho tôi. Tôi đã chờ, đã đợi, nhưng vô vọng. Ngày này qua ngày khác, tuần này sang tuần khác, tháng này sang tháng khác và năm này qua năm khác.... chưa một lần NICK của anh bật sáng. Vậy mà tôi đã nén lòng mình chờ đợi anh, tôi tin những gì anh đã hứa với tôi. Tôi từ chối những lời mời của đồng nghiệp cũng như người khác phái, bởi bao yêu thương và sự nhớ nhung tôi đều dành cho anh.
Trước đồng nghiệp và bạn bè, tôi luôn tươi cười mỗi khi có ai vô tình hỏi về anh. Nhưng khi còn 1 mình nhiều khi tôi đã bật khóc, khóc vì nhớ anh, khóc vì lo lắng cho anh,.....mắt tôi bắt đầu đượm buồn.
Tôi đã đón 3 cái Tết không có anh. Tôi vô cảm trước lời yêu thương của những gã si tình.......
............xé tờ lịch trên bàn làm việc, dấu khoanh tròn đỏ, 3 năm xa cách, mắt ngấn lệ, tôi ngồi vào bàn làm việc, bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím.
Tiếng chuông điện thoại réo dài, tôi không nhấc máy "hết giờ làm việc từ lâu rồi, với lại thứ 7 chắc mấy đồng nghiệp rủ đi uống cafe", tôi miễn cưỡng nhấc máy............................
- Cảm phiền chị cho tôi hỏi, Khuyên còn làm ở đó không ạ?
- Vâng ạ! Tôi Khuyên đây!.................
Chiều thứ 7 đó thật sống động và có ý nghĩa, chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống này đẹp đến thế. Tôi đã nhìn mình trong gương và cười 1 mình. Lâu, rất lâu rồi tôi chưa cười với chính mình thì phải.... Trên đường ra sân bay đón anh lòng tôi rối bời, nhớ thương xen lẫn với băn khoăn.....nhưng tất cả dành cho niềm thương nhớ. Gần 3 năm xa cách, với biết bao đổi thay của xã hội của lòng người, vậy mà tôi vẫn chờ anh với 1 niềm tin yêu chân thành.
- Có người vẫy gọi em kìa!
Giọng nói của anh tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi hướng về phía tay vẫy gọi. Đúng là người đàn ông của tôi, anh không thay đổi nhiều, anh vẫn điềm đạm như vậy.... Anh dang rộng vòng tay đón tôi vào lòng trong tiếng khóc nấc của tôi, bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía tôi và anh, tôi vẫn cứ khóc và không hề ái ngại............
Đã 7 năm trôi qua, vết thương lòng đã lành, những nhớ nhung và giận hờn cũng đã hết. Cái kết vui hay là buồn đây?